Chờ Người 2
Sáng tác:
Khánh Băng
Tình là tình cô đơn tái tê gió lạnh mùa đông Ngọn đèn vàng chiếc bóng nơi cô phòng Và mỗi lần chim én đưa tin con đò sang sông Mỏi mắt em chờ mong.
Sầu thương đã lỡ trách chi duyên tình dang dở Đời người con gái chỉ có một lần ước mơ Nào ngờ tình yêu trắc trở tình đẹp là tình bơ vơ Chờ người đến bao giờ.
Ông ơi ông là kẻ mà cũng trải bao năm Ông đến nơi đây rồi đi không từ biệt Chắc ông đã từng đi lại nhiều nơi Ông có biết tại sao người ta đã hẹn tôi Năm sau trở lại cho tới hôm nay biền biệt chẳng quay về. Có lẽ cũng là phận đàn ông ông hiểu Vì sao người ta lại quên thề trăm vạn Đàn ông có người như cánh bướm Nhưng cũng có người vẫn vẹn lòng thiết thạch thủy chung Người đã quên thề cô còn chi nữa mà mong Đừng chờ đợi nữa e rằng xuân bất tái.
Người đã hẹn tôi ngàn năm tôi vẫn đợi Thà để người phụ tôi nhưng tôi chẳng phụ người Cô ơi hàng năm cứ độ vào xuân là tôi vẫn đến đây Vì tôi mang lời ký thác Của một người đã chết và lỗi hẹn rồi Người ta nhờ tôi tới nơi này tìm trao lại người xưa. Người ông muốn tìm ở đây sao và muốn trao gởi gì đây Tôi có thể giúp ông tìm ông nói người ấy là ai.
Người ấy là bạn tôi còn mang niềm ân hận Khi nhắm mắt có hẹn với một người hẹn năm sau trở lại Khi tròn nợ làm trai nhưng số mệnh vô tình Khiến anh gặp chuyện chẳng may đã thọ tử thương Nên anh đành lỗi hẹn anh nhờ tôi gặp người Là báo tin anh đã chết trao trả dùm anh Chiếc khăn và nhúm tóc thệ nguyền.
Đúng rồi chiếc khăn này tôi đã thêu suốt một đêm Để gởi tặng người đi làm tín vật đã ba mùa xuân Tôi đã về đây tìm kiếm Còn tôi cũng ba năm chờ còn chi nữa mà mong.
./.
Lượt xem (235)
|