Đồi Thơ
Sáng tác:
Anh Thi Đi
Đồi thơ, chúng tôi đến Lúc rừng cây ngã bóng xế Trạm giao liên vắng vẻ Không một người đợi chờ
***
Vẫn bình thường Tiếng bẻ củi, của ba đứa con trại Còn hai cô con gái, lấy nước hố bọm Cười khúc khích bên nồi cơm Tóc còn vướng, những giọt mồ hôi trong văt..
***
"Trông ra khoảng trống mượt xanh.... Gió làm nên sóng cỏ Con trâu ngẩng đầu kêu nghé ngọ... Rồi cúi mặt ăn say sưa, quên cả chiều về...."
***
Chiều lại đưa chúng tôi vào đêm Gió thổi ngọt ngào giọng êm êm Rồi chúng tôi cùng nhau mắc võng Tiếng võng dịu dàng như tiếng mẹ ru con..... Năm chiếc võng, năm cánh ngôi sao non Như tuổi đời chúng tôi, gái chưa tròn mười sáu, trai chưa đến đôi mươi.....
***
Trăng lên nghiêng nghiêng bên hàng cây Lũ ve rừng bảo nhau giữ yên lặng Những câu chuyện lại bắt đâu... Mỗi người, mỗi nét quê hương Nhưng chung một con đường Con đường khát vọng tương lai....
***
Trăng treo giữa đỉnh trời dưới vầng mây trăng.. Lại một đêm, chúng tôi hiểu nhau và thương mến Trong tim mỗi người, lại thêm sâu tình cao quý Tình đẹp nhất Tình đồng chi.....
***
Trăng xuyên cành lá Trăng xế bóng tà Tất cả yên lặng Riêng một cô con gái Cắn móng tay, làm đôi má lúm đồng tiền, đưa mắt ngắm trăng rơi.... Ánh trăng làm ướt, những chiếc răng trắng đêu..
***
Hai đứa con trai, bắt đầu ngái ngủ, hoà với tiếng lạt xạc, trên lớp lá rừng khô.. Hai cô con gái cùng hỏi, gì đó các anh..??? Tôi trã lời, lá đổ.....
***
Thế là tôi nhắm mắt Nghe từ trong chiếc võng Một tiếng cười rúc rích, rất tinh nghich, và rất thơ ngây...
***
Tiếng cười làm tôi cảm mến Nên Đồi Thơ đêm nay bổng hoá thành lưu luyến... Nên Đồi Thơ đêm nay Ru tôi vào mênh mông một cõi mộng xao xuyến .... Xao xuyến vô cùng một người con gái thật liêm ngoan...
Ngày 6.6.1974
Phước Vĩnh, Châu Thành, Tây Ninh
./.
Lượt xem (267)
|