Tâm Sự Chàng Hồn Hoa Thân Bướm
Sáng tác:
Kim Trường Nguyên
Đoạn khúc lam giang
Khi mới sinh ra nào ai biết Ngày mai này mình sẽ ra sau Gái hay trai làm sao mà định trước Hình hài đây là do cha mẹ sinh ra Khi mình vừa sinh ra Ôi xót xa lòng đầy đắng cay Hồn yêu sắc hương hoa hồng Nhưng thân hình mình là thân bướm Rồi thời gian mãi trôi Ngỡ phôi pha theo dòng đời trôi Mong rằng đổi thay theo thời gian Nhưng có ai ngờ Nỗi đau vẫn mãi riêng mang Trong lòng nhiều bâng khuâng Không dám nói ra Khi chỉ có một mình là con trai Đắng cay lòng đau Trời hỡi trời ơi Ông nỡ nào đành tâm sắp bài Gieo thương sầu cùng bao gia đình Có những đêm khuya, ôi ngậm ngùi Còn đâu ước mơ nay chỉ là mơ ước Biết đến bao giờ mình là người trai Hiếu ơn mẹ thầy muôn đời không quên Làm sao trả.... đây Vọng Cổ Câu 1: Cha mẹ ơi con thật là bất hiếu khi mang trong người dòng máu lạ. Trai chẳng ra trai mà gái nào cũng phải gái như kẻ bệnh hoạn ở ven đường. Đâu phải do con mà là do số phận an bài. Khi mới sinh ra con nào biết trước. Ngày mai này mình sẽ ra sao. Lòng đầy chua xót biết bao Khi thân là trai mà lại yêu sắc hương hoa hồng. Cứ ngỡ rằng sẽ đổi thay theo thời gian. Nhưng có ngờ đâu vẫn không thay đổi. Vọng cổ: Câu 2: Nỗi đau cứ mãi riêng mang mà không cách nào bày tỏ. Vì con đây là trai duy nhất của gia đình. Làm sao cưới vợ sinh con Để mẹ cha có cháu ẩm bồng. Rồi con sẽ được hạnh phúc Hay chỉ làm khổ cho cả hai. Mang thân xác con trai Nhưng tâm hồn con lại là con gái. Thì làm sao có được hạnh phúc Hiếu ơn mẹ thầy Con không thể trả được mẹ ơi.
Lý con sáo: Ai thương ai, xin hãy thương dùm đời tôi. Trời vô tình gieo đau thương Xem như số phận đã an bài Xin chớ lánh xa mình Và gọi mình bằng những câu khó nghe Đâu phải do mình mà ra. Cùng con người lòng sao chẳng thương Nỡ nhẫn tâm mang đắng cay cho người ta
Vọng cổ Câu 5: Người ơi xin hãy thương dùm đời tôi mang nhiều thương đau sầu khổ Xin đừng miệt thị xa lánh khinh khi bởi vì mình đây cũng.. con ,,,, người. Xin đời đừng gọi tôi bằng hai tiếng khinh thường Tôi chẳng làm sai sao mọi người ghen ghét Tôi đâu làm gì mà đời lại rẻ kinh Mang trong người dòng máu lạ nhưng tôi vẫn có nhịp đập của trái tim Tôi đây đáng thương còn hơn đáng trách Người ơi xin đừng xa lánh xem thường.
Vọng cổ Câu 6: Khi người đời gọi tôi là biến thái Hay những từ khó nghe hơn là pê đê Nhiều lúc tôi muốn chết đi cho quên hết niềm đau Nhưng đời tôi còn quá nhiều vướng bận Tôi không thể nào quên đi Công ơn sinh thành dưỡng dục Chưa một ngày đền trả Thì nỡ đâu mà bỏ lại cho đời Bầu ơi thương lấy bí cùng Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn Đã là con người với nhau Xin đừng xa lánh mà hãy thương dùm đời tôi
./.
Lượt xem (332)
|